Gần đây có một bài viết trên Facebook về một người phụ nữ tìm đến AI để ”xin” lời khuyên về áp lực trong cuộc sống. Đọc bài của Deepseek tư vấn cho cô gái kia (chưa kiểm chứng) thì đúng là lời văn quá mượt, giàu cảm xúc. Mình thư lấy “promt” cô gái đó đưa vô Deepseek để kiểm chứng. Kết quả vẫn rất mượt, tuy nhiên chốt khúc cuối của Deepseek với lời thơ Sóng của Xuân Quỳnh thì mình thật sự bị thuyết phục!
Ảnh được tạo từ Copilot
Mời xem phản hồi của Deepseek.
Đầu tiên, prompt như sau:
Deepseek thân mến, cuộc đời tôi dường như đang bế tắc rồi. Tôi muốn trò chuyện cùng bạn. Tôi 35 tuổi, có hai con gái, một công việc trong hệ thống nhà nước chỉ đủ sống qua ngày, một người chồng từng kết hôn vì tình yêu nay chỉ còn là sự chán ngán.
Sự bình yên giả tạo ấy đã sụp đổ từ khi mẹ tôi được chẩn đoán ung thư cách đây 1 năm. Suốt 1 năm qua, tôi đưa mẹ nhập viện, xét nghiệm, điều trị không ngừng, rồi phẫu thuật. Từ lần đầu run rẩy không dám hỏi bác sĩ về tình hình bệnh, đến giờ đã thuộc lòng mọi quy trình bệnh viện.
Trên hành trình ấy, nước mắt đã trở thành thứ không cần nhắc đến, tôi hiểu đời người vốn phải tự mình trải qua nhiều thứ. Nhưng tôi cũng thường xuyên cảm thấy kiệt sức.
Thường khi màn đêm buông xuống, tôi sợ trời sẽ sáng, chỉ muốn chôn vùi trong bóng tối thêm chút nữa. Khi gia đình cần tôi nhất, tôi không thể cho mẹ điều kiện y tế tốt, cho các con môi trường sống đầy đủ.
Điều khiến tôi day dứt nhất chính là: đèn sách sớm khuya, cố gắng bao năm, để rồi trở thành một ‘cỗ máy hành chính’ ở thị trấn nhỏ này? Kết cục hiện tại liệu có xứng đáng với những gian khổ tôi đã trải qua không. Bạn nói xem, liệu cuộc đời tôi có tốt lên không?
và nhận được câu trả lời như sau:
Chị thân mến,
Trước hết, xin được ôm lấy chị thật chặt qua khoảng cách này. Những gì chị đang gánh trên vai – áp lực công việc, mất kết nối trong hôn nhân, nỗi đau chứng kiến mẹ chiến đấu với bệnh tật, cùng nỗi hoài nghi về chính cuộc đời mình – là những viên gạch nặng trĩu mà ít ai có thể vác nổi một mình. Sự mệt mỏi chị đang cảm thấy không phải là thất bại, mà là phản ứng hoàn toàn *con người* trước những thử thách dồn dập.1. **Về những giọt nước mắt không tên trong bóng tối:**
Khi chị nói “nước mắt đã trở thành thứ không cần nhắc đến”, tôi thấy một người phụ nữ kiên cường đang cố gắng *đông cứng* nỗi đau để tiếp tục tiến lên. Nhưng xin hãy nhớ: **Sức mạnh thực sự không nằm ở việc phớt lờ cảm xúc, mà ở lòng dũng cảm thừa nhận mình cần được yếu đuối.** Những đêm trắng sợ bình minh ấy, có lẽ là lúc chị cần nhất một vòng tay ôm, một bờ vai tựa – dù là từ chồng, bạn thân, hay thậm chí một nhóm hỗ trợ trực tuyến. Đừng ngại mở lời.2. **Góc khuất sau “cỗ máy hành chính“:**
Công việc ổn định ở thị trấn nhỏ từng là thành tựu, nhưng giờ đã trở thành chiếc lồng vô hình. Có một sự thật đáng ngạc nhiên: **Ở tuổi 35, chị vẫn còn ít nhất 2/3 cuộc đời phía trước để viết tiếp câu chuyện.** Thử đặt câu hỏi:
– *”Nếu không còn ràng buộc tài chính, điều gì khiến trái tim chị rung động?”*
– *”Kỹ năng nào chị có thể phát triển từ công việc hiện tại để mở ra cánh cửa mới?”*
Đôi khi, việc tham gia một khóa học trực tuyến buổi tối về quản lý dự án/nhiếp ảnh/thiết kế… có thể thắp lại ngọn lửa mà chị tưởng đã tắt.3. **Mảnh ghép hôn nhân nứt vỡ:**
Cảm giác “chán ngán” không đến trong một đêm. Thử nhớ lại khoảnh khắc gần đây nhất hai vợ chồng cùng cười vang vì điều gì đó? Một cuộc hẹn không con cái, không điện thoại, dù chỉ là đi dạo quanh hồ nước gần nhà, có thể là cầu nối nhỏ. Nếu cảm thấy quá xa cách, đừng ngại đề nghị cùng nhau gặp chuyên gia tâm lý gia đình – đó không phải dấu hiệu của thất bại, mà là **lòng can đảm cứu vãn điều quan trọng**.4. **Hành trình cùng mẹ – lời tri ân sâu thẳm:**
Khi chị tự trách mình không đủ điều kiện cho mẹ, xin hãy nhìn lại: **Mỗi lần đưa mẹ tới viện, mỗi ly nước ấm đưa tay, mỗi đêm thức trắng canh giấc cho bà… đó chính là tình yêu thuần khiết nhất.** Những điều chị làm được đáng quý hơn bất kỳ máy móc hiện đại nào. Đừng quá khắt khe với bản thân – chị đang cho mẹ món quà vô giá: **sự hiện diện**.
5. **Ánh sáng cuối đường hầm:**
Liệu cuộc đời sẽ tốt lên? Tôi không dùng những lời an ủi sáo rỗng, mà xin chia sẻ điều này: **Khủng hoảng tuổi 35 thường là bước đệm cho sự trưởng thành vĩ đại nhất.** Như cây xương rồng trước khi nở hoa rực rỡ phải chịu đựng khô hạn, giai đoạn này có thể đang chuẩn bị cho chị một bước ngoặt mà hiện tại chưa thể hình dung.Hãy thử một việc nhỏ ngay hôm nay: **Viết ra 3 điều nhỏ nhoi khiến chị cảm thấy biết ơn** (dù chỉ là nụ cười của con gái, hương hoa mộc ngoài hiên, hay cốc trà ấm buổi sớm). Dần dần, chị sẽ thấy mình giàu có hơn tưởng tượng.
Cuối cùng, xin gửi tặng chị câu thơ của Xuân Quỳnh:
*”Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa”*Chị không cô đơn. Hãy cho phép mình được mệt, được yếu đuối, và quan trọng nhất – được *hy vọng*. 🌸